Bởi ân sủng của thần

Một trong những khó khăn lớn nhất của thói quen mặc đồ trắng là không thể giữ được vẻ đẹp không tì vết. Theo một cách nào đó, là một con người tội lỗi, đồng tình cũng giống như vậy: không thể tránh khỏi vết nhơ của tội lỗi. Nhưng, nếu Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta “nên hoàn thiện như Cha các ngươi ở trên trời là hoàn hảo” (Ma-thi-ơ 5:48), thì chắc chắn Ngài phải ban cho chúng ta một cách để làm theo sự chỉ dẫn của Ngài, phải không?

Phương tiện mà chúng ta hướng tới sự hoàn thiện, mà Giáo hội gọi là ân sủng, là “sự trợ giúp miễn phí và không cần thiết mà Thiên Chúa ban cho chúng ta để đáp lại lời mời gọi của Người” (Giáo lý của Giáo hội Công giáo 1996). Chúng tôi không thể kiếm được hoặc trả lại. Ngài ban nó cho chúng ta chỉ vì Ngài yêu thương chúng ta, và “chính bởi tình yêu này mà Đức Chúa Trời chỉ mong điều tốt lành vĩnh cửu, là chính Ngài, cho tạo vật” (Summa Theologica I.II.110.1). Nói cách khác, Ngài yêu chúng ta một cách vô cớ, và do đó muốn những gì tốt nhất cho chúng ta. Bởi vì Ngài biết rằng chính Ngài là điều tốt lành vĩnh cửu của chúng ta, và vì Ngài biết rằng chúng ta không thể tự mình đạt được điều đó, nên Ngài ban cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần để nhận được điều tốt lành vĩnh cửu đó. Tuy nhiên, Ngài không ép buộc món quà cho chúng ta: “Sáng kiến ​​tự do của Đức Chúa Trời đòi hỏi sự đáp ứng tự do của con người, vì Đức Chúa Trời đã tạo dựng con người giống hình ảnh Ngài bằng cách ban cho con người, cùng với sự tự do, quyền năng để biết Ngài và yêu mến Ngài. Linh hồn chỉ đi vào tự do trong sự hiệp thông của tình yêu ”(GLCG 2002). Chúng ta có thể chọn từ chối món quà miễn phí của Đức Chúa Trời, nhưng, giống như một đứa trẻ từ chối món quà sinh nhật được tặng một cách tự do, chúng ta sẽ là người thua cuộc.

Có nhiều cách để phân loại các cách thức mà ân sủng hoạt động trong chúng ta. Một sự phân chia là giữa ân sủng thánh hóa, “nhờ đó chính con người được kết hợp với Thiên Chúa,” và ân sủng vô cớ, “nhờ đó người này hợp tác với người khác trong việc dẫn người đó đến với Thiên Chúa” (ST I.II.111.1). Chúa hoạt động trực tiếp trong cuộc sống của chúng ta cũng như thông qua những người xung quanh chúng ta. Một sự phân biệt khác là giữa ân điển theo thói quen, mà Đức Chúa Trời đặt nơi chúng ta là “khả năng vĩnh viễn để sống và hành động theo sự kêu gọi của Đức Chúa Trời,” và các ân sủng thực tế, “ám chỉ sự can thiệp của Đức Chúa Trời, cho dù khi bắt đầu cải đạo hay trong quá trình công việc nên thánh ”(GLCG 2000). Cũng giống như theo thời gian tôi học được cách kéo lại thói quen trước khi với tới lấy nước sốt, theo thời gian, Đức Chúa Trời thay đổi tôi để dễ dàng làm theo ý muốn của Ngài hơn. Cũng giống như tôi phải phát hiện ra thói quen trong sạch hoặc rửa sạch thói quen của mình, Đức Chúa Trời hành động trực tiếp và hiệu quả trong cuộc sống của tôi để kéo tôi đến gần chính Ngài hơn - chẳng hạn như qua bí tích Hòa giải.

Vậy làm thế nào để chúng ta đón nhận và hợp tác với sự ban ơn tuyệt vời của Đức Chúa Trời? Các phông chữ ân sủng trực tiếp nhất, hiển nhiên nhất và dễ dàng nhất là các bí tích. Mọi bí tích đều được bảo đảm để truyền ân sủng miễn là người lãnh nhận được xử lý đúng cách cho họ (GLCG 1127). Tuy nhiên, chúng ta nhận được ân sủng theo vô số cách khác, nhiều cách mà chúng ta không bao giờ nhận ra. Chúng ta hãy noi gương Mẹ Ma-ri-a của chúng ta, Đấng đã hợp tác hoàn hảo nhất với ân sủng, và khiêm tốn cầu xin sự chuyển cầu của Mẹ để nhận biết và hợp tác với ân sủng một cách hoàn hảo hơn.


Br. Antony Augustine Cherian, OP | Gặp gỡ các Anh em Sinh viên đang hình thành TẠI ĐÂY